[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Chúng ta ly hôn.
  • Anh vặn cửa, trong nhà thứ ánh sáng màu mật lập tức tràn ra ngoài. Shinichi vào nhà theo thói quen, lơ đễnh nhìn sang mấy món ăn trên bàn rồi nhìn thấy cô ở cuối sô-pha màu be. Cô đang xem TV, khi anh vào thì đưa mắt nhìn về phía anh.
  • Trong một thoáng, ánh mắt xanh dương rời đi khỏi cô đến bàn ăn đã nguội. Vợ anh vẫn luôn làm một mâm thức ăn rồi để đây vào mỗi tối, dù anh có về hay không cũng đều có thức ăn cả. Shinichi không thích đồ ăn trên bàn, những món quen thuộc đã từng rất thích giờ trở nên nhạt nhẽo trong miệng anh. Chiếc nhẫn cưới đã mờ sáng trên ngón áp út dưới ánh đèn mật càng thêm nhạt nhòa.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh về rồi à?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran...
  • Ran nhìn về phía anh, Shinichi thấy trong mắt cô có thứ ánh sáng lấp lánh mơ hồ rồi vụt tắt. Cô dường như đợi câu tiếp theo của anh, chẳng hiểu sao nó khiến anh mệt mỏi. Cưới nhau mười năm, có với nhau một đứa trẻ, nhưng anh chưa bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của vợ mình. Cô dường như càng lúc càng xa xôi, dù hiểu rõ thói quen vẫn chẳng hiểu được cô muốn gì trong cuộc hôn nhân này.
  • Tình cảm này đến rất nhanh, cũng dần nguội lạnh theo mười năm thanh xuân ấy. Shinichi nhìn về phía Ran, sự phức tạp dần thay thế cho bình thản khi trở về nhà lúc đầu. Trong đầu anh do dự, rồi bóng dáng của cô ấy hiện ra rất nhanh khiến anh hoảng hốt.
  • Cô ấy là thanh xuân, cô ấy là tuổi trẻ, cô ấy là sự hòa hợp khi đầu ấp môi kề… cô ấy là người anh dành trọn trái tim đã cằn cỗi. Trước vợ mình, anh nhận thấy một chút xấu hổ khi nhìn vào gương mặt quen thuộc kia.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Sao còn chưa ngủ?
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em đang đợi anh.
  • Shinichi nhìn thấy cô không chớp mắt như chờ đợi, khi anh tiến về phía cô, càng lúc anh càng rõ ràng quyết định của bản thân. Nếu tiếp tục cả cô và cô ấy đều là người tổn thương, một người làm bạn với anh hơn mười năm cuộc đời. Một ngày đang đánh đổi thanh xuân bên anh… Shinichi không muốn làm ai đau cả.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran, chúng ta ly hôn đi.
  • Lời nói ra không khó như anh tưởng tượng, anh cố gắng quan sát sự thay đổi của vợ mình.
  • Anh đã đoán rất nhiều phản ứng của cô khi nghe thấy những gì anh nói, nhưng rồi cô không khóc không nháo. Càng không bật khóc sững sờ… như thể câu nói này chỉ là một câu bình thường mỗi ngày anh nói, cũng chỉ là một câu không đáng để ngạc nhiên. Shinichi chợt thấy trong lòng có gì thật ngột ngạt, nhưng rồi chợt hiểu ra.
  • Có lẽ không chỉ riêng anh có vấn đề trong cuộc hôn nhân này, chính cô cũng dần cảm nhận được những sự không ổn của đối phương. Bên nhau nhàn nhạt qua ngày như thế, sớm muộn gì cũng đi đến bước này.
  • Ngay lúc anh nghĩ sẽ phá tan sự yên lặng đến trống rỗng này, Ran đột nhiên mỉm cười. Rất lâu, rất lâu rồi anh không nhìn thấy cô cười nữa. Ngày cũng như đêm, đêm giống như ngày, vợ anh càng lúc càng trầm lặng… Bây giờ cô mỉm cười, tim anh như có cái gì cào cấu, không rõ vì sao lại quay đi.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi... chúng ta đã hứa mà...
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Shinichi... Chúng ta đã hứa mà...
  • Hơn ba mươi tuổi, hơn mười năm hôn nhân. Câu nói của cô lại trẻ con đến thế. Lời thề trong hôn nhân, là vĩnh viễn bên nhau, là suốt đời nắm tay… phải, chúng ta đã từng yêu nhau rất lâu mới có thể nắm được tay nhau. Nhưng giờ đây, trong mắt cô chỉ là một thứ ánh sáng mơ hồ anh không nhận rõ. Shinichi chẳng hiểu vì sao thảng thốt, trong phút giây gương mặt vợ anh càng lúc càng rõ ràng hiện ra trong tâm trí. Nhưng bóng dáng người con gái ấy cúi đầu ôm lấy anh, tim anh lại trở nên mềm mềm.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    R…Xin lỗi em
  • Gọi tên là vô nghĩa, tư cách xin tha thứ còn không có. Hôn nhân này đi đến hồi kết, trong lòng ai đau hơn ai, tiếc nuối hơn đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đúng như tự nhiên, Ran không nói được nữa. Anh nhìn thấy cô lặng lẽ lau đi vài giọt nước mắt, không khóc, cũng chẳng nháo nữa… Quyết định này từ anh cũng chỉ là một viên đá rất to lăn tăn xuống mặt hồ yên tĩnh, vợ của anh… vẫn tĩnh yên sau ngần ấy năm, không vì nguyên nhân này mà phá mất an yên của bản thân. Ran như vậy, như có cái gì đã mất đi, mà anh không còn cách nào tìm lại được.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em biết rồi.
  • Shinichi không nhìn cô, cũng không muốn đưa cô đơn ly hôn đã soạn sẵn. Hai người cứ đứng đó nhìn nhau, đến khi Shinichi thấy tròng mắt cô dần đỏ hoe thì mới sững sờ.
  • “Việc này bất ngờ quá, cho em thời gian thu xếp…”
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Việc này bất ngờ quá, cho em thời gian thu xếp…
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Được...
  • Shinichi nghĩ chính bản thân mình cũng cần thu xếp, Ran như thế này anh không nỡ làm phiền lòng cô. Tình cảm có thế nhạt nhòa, nhưng sống bên nhau ngần ấy năm… anh khó xử, cũng đau lòng.
  • Nhưng anh không thể phụ cô ấy, càng không thể ràng buộc Ran. Vợ của anh, với đoạn hôn nhân này đã là thất bại. Tuổi xuân của cô chôn vùi trong nấm mộ này, anh sẽ tự tay đào lên cho cô…
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Về thỏa thuận ly hôn...
  • Shinichi không nói nữa, anh thở dài buông áo của mình. Cô không buồn đưa tay giúp anh treo nữa, chỉ nhìn áo sơ mi bên trong của anh. Shinichi không rõ vì sao cô lại nhìn như thế, đến khi cô quay đi anh mới phát hiện vì sao. Trên cổ của anh có một dấu son, son đỏ, áo trắng, nhìn chói mắt đẹp đẽ đến ngỡ ngàng.
  • Anh dần hồi tưởng lại khoảnh khắc cô ấy nhón chân, không chạm đến môi anh. Bỏ qua mất câu từ của Ran.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em mệt, ngày mai bàn tiếp nhé anh?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Mình vẫn nên bàn cho xong thì hơn.
  • Shinichi ngồi xuống, vẻ mặt của cô như thể trốn tránh. Lòng anh bị nét mặt của cô đánh bay mất, còn muốn kéo dài thời gian nữa sao?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh thấy hôm nay nói cho xong cũng được.
  • Ran cười nhạt.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Thì ra bây giờ anh đã mất kiên nhẫn với em đến thế này.
  • Đổi lại là sững sờ trong mắt anh. Ran đứng yên đó, không trốn tránh tầm mắt của anh. Cô không có mỉa mai, chẳng có chua cay, chỉ có thứ ánh sáng lóe lên trong con ngươi màu tím nhạt.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh đã viết sẵn đơn ly dị, em xem qua đi.
  • Ran bước một bước về phía anh, cầm tờ đơn trong tay rồi đọc sơ qua. Khoản tài sản, tất cả để cho cô. Anh không lấy một thứ gì cả. Lần này cô mỉm cười, ở phía Shinichi lại chẳng thấy được chua cay trong đó. Vậy là anh đến với người anh yêu, tất cả đều không cần, chỉ cần cô ấy? Ran cầm tờ đơn, một tay xé vụn trước ánh mắt ngỡ ngàng của Shinichi.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em muốn thỏa thuận lại một chút.
  • Shinichi nghe xong thì rất thoải mái chấp thuận, Ran dừng một chút như đắn đo rồi nói tiếp.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Kami sắp thi, em không muốn thằng bé ảnh hưởng. Chúng ta tạm thời một tháng tới đừng nhắc chuyện này được không?
  • Shinichi chợt nhớ Kami có bài kiểm tra, bài này quan trọng với thằng bé đến nỗi cứ về tới nhà là lại ôm sách học. Vì vậy anh gật đầu, thỏa thuận này không khó.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em không cần gì cả, chỉ có một điều duy nhất mà anh cần đáp ứng thôi…Anh đồng ý chứ?
  • Shinichi nhìn sâu vào mắt cô, vẫn không tìm ra được cảm xúc nào trong con ngươi ấy.
  • Shinichi biết mình có lỗi với cô, nên bây giờ có nhiều điều hơn nữa, anh cũng đồng ý thoải mái chẳng suy nghĩ chút nào. Vậy nên anh không nói gì chỉ gật đầu, đây cũng điều cuối cùng có thể làm cho cô.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Vậy một tháng tiếp theo, em hi vọng… chúng ta vẫn là vợ chồng, và anh sẽ bên em…
  • Hành động này rốt cuộc cũng khiến Shinichi nhíu mày. Cô còn muốn gì nữa đây? Là níu kéo sao… Nhưng một tháng thật không dài so mới mười năm qua, vì vậy anh dễ dàng gật đầu.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Một tháng này, anh hãy như chúng ta ngày đầu đám cưới, rồi em sẽ buông tay…
  • Shinichi không rõ trong lòng dư vị gì, ngày đầu đám cưới sao… Anh nhìn sâu vào mắt cô, người đầu ấp tay kề mỗi đêm kia… chẳng hiểu sao lòng lại bất lực, đầu cũng gật lúc nào không hay.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Được rồi, như em mong muốn...
14
Chương 2.